Tuấn đứng lặng trước cổng làng ηắng κực, nơi những ký ức tuổi thơ ùa về như thước phim quay chậm. Mười năm trước, cậu theo cha mẹ rời quê, để lại phía sau lời hẹn ước với cô bé Karin Kitaoka. Nay trở về, lòng anh bỗng rộn ràng nhưng cũng có chút lo lắng. Bước chân đưa Tuấn về con đường đất quen thuộc. Ngôi nhà nhỏ của Karin vẫn ở đó, nép mình giữa vườn hoa nắng cực rực rỡ. Khi cánh cửa gỗ mở ra, anh sững sờ. Cô bé năm nào nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Đôi mắt trong veo vẫn như xưa, nhưng sâu thẳm trong đó có chút trầm tư. Karin đứng trước sân, mái tóc khẽ bay trong làn gió nhẹ, nắng chiều hắt lên gò má ửng hồng. Tim Tuấn đập nhanh. Không kìm được, anh tiến lại gần, khẽ gọi: "Karin!" Cô giật mình quay lại, đôi mắt mở to ngỡ ngàng. Giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi. Trong không gian tĩnh lặng, có một cảm xúc len lỏi trong tim cả hai—một lời hẹn ước cũ chưa từng bị lãng quên.
